Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

24/05/2023 16:55 5.9 K lượt truy cập

Chia tay không do dự
Chương 5

Báo cáo

Trước khi đi ngủ, tôi nhận được một tin nhắn WeChat từ Châu Toàn:

"Nếu như là chiếc đồng hồ đó khiến chị hiểu lầm, em có thể giải thích."

Tôi không quan tâm.

Mười phút sau, Châu Toàn gửi đến một tin nhắn khác:

"Tháng trước, mẹ em mang về hai chiếc đồng hồ từ nước ngoài, em giữ lại một chiếc đồng hồ nữ cho mình. Khi đó vừa hay lại là sinh nhật của Giang Lăng, em không nghĩ nhiều liền tặng cho anh ấy chiếc đồng hồ còn lại."

Ngay sau đó, cô ta còn nói thêm một câu: "Giang Lăng cũng biết."

Tôi im lặng một lúc, gõ để hỏi:

"Ý cô là, cô có một chiếc đồng hồ cùng kiểu dáng với anh ấy nhưng mà là của nữ?"

Châu Toàn không trả lời nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi chỉ đơn giản thu dọn hành lý, xách chiếc vali ban đầu lên chiếc DiDi mà tôi đã đặt trước cùng với Trần Thụy.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy mẹ tôi đứng ở cửa nhà.

Bà ấy ngơ ngác nhìn chúng tôi, môi dường như mấp máy, nhưng sau cùng tôi cũng không nghe rõ rốt cuộc bà ấy đã nói gì.

Trên đường đi, Giang Lăng đã gọi cho tôi nhiều lần và gửi hàng chục tin nhắn WeChat, hỏi tôi hiện giờ đang ở đâu.

Tôi chỉ đơn giản trả lời một câu: "Chúng ta đã chia tay rồi."

Rất lâu sau Giang Lăng mới trả lời: "Trần Nam, anh không đồng ý."

Tôi lập tức chặn tất cả thông tin liên lạc của anh ta.

Căn nhà mà Trần Thụy thuê là một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ, được trang trí theo phong cách tối giản và hiện đại, rất sạch sẽ và hơn nữa cũng gần với công ty  tôi.

Sau một buổi chiều bận rộn, tôi mới sắp xếp xong đồ đạc.

Trần Thụy mệt mỏi ngả người xuống sô pha, uể oải nói: "Chị, tối nay nhất định phải đãi em một bữa thịnh soạn."

Tôi mỉm cười nói được.

Khi tôi cầm lấy điện thoại của mình để đặt chỗ ở nhà hàng, tôi suy nghĩ bảo Trần Thụy gọi Kiều Nhất Thanh đến để cảm ơn vì ngày hôm qua đã giúp tôi chuyển nhà.

Trên đường có hơi tắc, tôi và Trần Thụy đến nhà hàng đã hẹn ước chừng mất một tiếng đồng hồ.

Kiều Nhất Thanh đã đợi sẵn ở chỗ ngồi.

Cậu ấy hơi cúi đầu, một tay đặt lên đầu gối đang vắt chéo, tay kia khuấy cà phê, thế giới ồn ào xung quanh dường như lạc nhịp với cậu ấy.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhớ đến một buổi nghỉ trưa nào đó ở thời cấp ba, tôi bị một cơn ác mộng đánh thức. Bình tĩnh lại hơi thở, tôi vô ý liếc nhìn về phía Kiều Nhất Thanh.

Cậu ấy đang làm đề.

Tư thế ngồi rất ngay ngắn, ngón tay cầm bút đang tính toán trên tờ giấy nháp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó lấy khăn giấy ra đưa cho tôi, sau đó quay đầu lại tiếp tục làm đề.

Phải mất một lúc tôi mới phản ứng lại được, tôi cầm một tờ giấy lau trán, cúi đầu nhìn, tờ giấy ngay lập tức bị mồ hôi thấm ướt.

Tôi vừa thu suy nghĩ lại thì nghe thấy Trần Thụy ở bên cạnh tôi ôm đầu lẩm bẩm:

"Xong rồi xong rồi, đi làm muộn cũng không sao, nhưng mời anh ấy ăn cơm em còn đến muộn, ân oán cũ mới, anh Nhất Thanh không thể chém chết em đâu nhỉ."

Tôi kéo Trần Thụy lại, trung thực nói:

"Xin lỗi, chúng tôi đến muộn, lát nữa cậu muốn gọi gì thì gọi, đừng tiết kiệm tiền cho tôi."

Kiều Nhất Thanh nhìn tôi một lúc, đột nhiên mỉm cười: "Không sao, tôi cũng vừa mới đến."

Tiếp đó gọi người phục vụ đến, đưa thực đơn cho tôi một cách tự nhiên: "Cậu gọi món đi."

Bữa ăn được nửa chừng thì trong nhà ăn đột nhiên vang lên tiếng đàn piano.

Lúc này tôi mới phát hiện ra ở trung tâm sảnh lớn của nhà hàng có một sân khấu rất lớn, bên trên là một chiếc đàn piano màu trắng.

Có một cô gái quay lưng lại với mọi người đang diễn tấu.

Trên bức tường phía sau cô gái treo rất nhiều nút thắt đồng tâm.

Trần Thụy ho nhẹ một tiếng.

"Đây là một kiểu marketing độc đáo của nhà hàng này. Các cặp đôi đến ăn ở đây có thể nhận được một nút thắt đồng tâm ghi tên mình nếu như lên đánh đàn. Vì thế đã có rất nhiều cặp đôi đến đây check in".

Tôi đang ăn không chú ý ồ một tiếng, thế nào lại nghẹn mới hay.

Đang lúc cúi đầu khẽ ho, tôi cảm thấy như có ai đó đang vỗ nhẹ vào lưng mình.

Vừa mới bình thường trở lại đã thấy một bát canh được đẩy tới trước mặt mình.

Theo bàn tay mảnh khảnh kia, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy của Kiều Nhất Thanh.

Tôi ngây ngẩn cả người.

Kiều Nhất Thanh cũng hơi ngưng lại, động tác sau đó rất nhanh cầm lấy bát của Trần Thụy, cũng múc cho nó một bát canh.

Trần Thụy bối rối: "Em không có bị nghẹn."

Kiều Nhất Thanh: "..."

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút vi diệu, Trần Thụy nhìn Kiều Nhất Thanh, sau đó nhìn tôi, tiếp đó lặng lẽ đi vào nhà vệ sĩnh.

Buổi biểu diễn piano trên sân khấu vừa hay kết thúc, tôi cũng vô thức nhìn sang.

Cô gái kia đúng lúc quay người lại.

Hóa ra là Châu Toàn.

Cô ta mỉm cười nhận chiếc nút thắt đồng tâm do nhân viên đưa cho, cúi đầu viết gì lên đó rồi bước xuống sân khấu trở về chỗ ngồi.

Không quá ngạc nhiên khi tôi nhìn thấy Giang Lăng ngồi đối diện cô ta.

Nút thắt đồng tâm được anh ta cầm trong tay, cách một đoạn nên tôi không thể nhìn rõ anh ta có biểu cảm gì.

Châu Toàn nghiêng người không biết đã nói gì với anh ta.

Anh ta bỗng bật cười.

Có lẽ vì cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm về phía này nên anh ta ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của tôi.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
27/05/2023 11:34
8810
26/05/2023 11:59
6486
26/05/2023 11:56
6202
25/05/2023 16:53
6583
25/05/2023 16:35
6506
24/05/2023 17:24
6365
24/05/2023 17:16
6017
24/05/2023 16:55
5877
23/05/2023 11:41
6002
23/05/2023 11:14
6285
22/05/2023 15:50
5346
22/05/2023 15:42
7078

Bình luận

Nội dung liên quan